Ngày xửa ngày xưa…
Có lẽ, sự trừng phạt của ông trời dành cho con người không phải là lãng quên, mà là nhớ hoài, nhớ mãi…
Có lẽ, sự trừng phạt của ông trời dành cho con người không phải là lãng quên, mà là nhớ hoài, nhớ mãi…
Có bao giờ ta hi vọng, rằng thời gian sẽ bào mòn dần nỗi nhớ, để nó vơi dần, để ta không phải lúc nào cũng cảm thấy chạnh lòng.
Anh còn đau lắm đấy, nhiều lắm, em biết không?
Anh còn thương đấy, nhiều lắm, em biết không?
Thất tình, là một ngày kia, người muốn ra đi.
Còn tôi, chẳng đủ sức để giữ.
Sài Gòn chỉ có một mình, chiều buồn. Nắng hắt nhẹ nhàng vàng ươm trên từng con phố nhỏ. Cánh hoa phượng đỏ giữa mùa rũ rượi vì một cơn mưa rào bất chợt. Quán...
Con đường cuộc đời dài lắm. Có người đi trên con đường bằng phẳng, có người đi trên con đường gồ ghề, lắm chông gai vất vả. Có người đứng trước ngã rẽ, nhưng...
“Xa nhau rồi, ít giận nhau hơn anh nhé? Em sợ cảm giác hai đứa im lặng, cách xa, cô đơn lắm.” Câu nhắc nhẹ tênh, mà vọng mãi trong lòng anh. Chắc là thế, chắc là xa nhau sẽ nhớ nhau hơn, sẽ ít giận hơn, phải không em?
Chờ đợi em thức dậy, chờ đợi tiếng em gọi anh thân thương như trước kia, có được không em?
Cho anh một lần được quay về bên em, làm mọi thứ vì em, vì tương lai của hai đứa, có được không em?